
Cái blog lập ra để update nhưng dường như chủ của nó lại không hề siêng năng dù ngày nào cũng online khoảng 2h đồng hồ.
Với dự định ban đầu sẽ viết rất nhiều nhưng rồi khi viết không biết sao lại chẳng có chút cảm xúc cũng như một chữ không có. Nghĩ cũng không có gì đặc biệt và nổi trội nên cũng chẳng ham muốn viết, đành nhấn button ''back'' thôi.
Thu đang ở đây. Hiện diện một cách rõ ràng trong thâm tâm của Aka. Lần đầu tiên trong đời cảm nhận mùa thu rõ ràng như thế. À không, phải là từ khi sinh ra đến giờ mới biết không khí và hương vị của cái mùa thứ 3 này. Có lẽ mùa thu được sếp sau mùa đông trong thứ tự mùa mà mình yêu thích. Thu ở Nhật với bầu trời trong veo, cao và xanh. Ánh nắng dịu nhẹ, những cơn gió mát nhưng đôi khi cũng mang hơi lạnh khiến mình rùng mình. Sáng mùa thu, thời tiết lúc nào cũng khiến Aka có chút lười. Lười chui ra khỏi tấm mền ấm áp, nhưng khi vươn mình tỉnh dậy lại khiến mình cảm giác dễ chịu.
Thời tiết mùa thu khiến con người ta vui vẻ hơn sao? À, chắc chỉ mình Aka thôi nhỉ. Mùa thu khiến Aka chợt mơ mộng, ha! Tự nhiên cảm thấy yêu bầu trời trong xanh, yêu những cơn gió mát lạnh. Bước ra khỏi nhà thật thích. Đi chơi trong thời tiết như thế này thật là số một. Gió lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Buổi chiều tà, những tia nắng cuối cùng đỏ rực lên, trông đẹp lắm. Nhủ rằng cảnh thế phải có một người bên cạnh mình như thế mới không uổng. Nhưng không sao, tự mình ngắm cũng vẫn có cái nét riêng. Bị cuốn hút vào cảnh vật, Nhật luôn yên tĩnh, luôn là cái gì đó khiền lòng mình nao nao khi một mình bước đi trên những con đường. Đôi khi thấy mình lạc lõng, nhưng rồi lại nghĩ cuộc sống mà, sẽ có lúc chỉ còn có một mình mà thôi.
Đêm đến thì có ánh trăng. Qua đây rồi, yêu những cảnh vật của ngày và đêm. Ánh trăng to tròn, vàng và rất sáng. Chợt nghĩ, chưa bao giờ thấy thích có trăng và sao trên trời đêm cả. Nhưng bây giờ thì rất muốn. Chưa có bạn trai, đối tượng có cũng như không, chỉ là tự nghĩ người mình đang nghĩ đến dần biến mất chăng?
À! Sắp hết tháng 10 rồi. Lá cũng bắt đầu rụng, những cây lá đỏ cũng bắt đầu chuyển màu. Mong đợi làm sao những cảnh sắc mùa thu. Thời gian nhanh thật, thoáng cái cũng gần 1 năm rồi. Đi như thế này, chẳng bao lâu cũng hết thời gian, chờ bao lâu cũng không đến. Cuộc sống phải như thế, phải không công bằng và công bằng, phải khiến con người đau khổ và hạnh phúc, cũng phải khiến cho con người ta nghĩ thoáng hơn.
Nắm giữ và giành lấy cho mình tất cả nhưng cuối cùng có được vĩnh cửu sao? Tất cả rồi cũng biến mất theo thời gian mà thôi. Con người cũng vậy, không tham lam nữa được không? Không ích kỉ và ganh ghét, không tính toán và không tranh giành. Cứ để cuộc sống mình trôi đi theo thời gian, chỉ cần sống là chính mình, chỉ cần chọn cho mình điều đơn giản và hạnh phúc mình mà thôi. Mình chọn gia đình và thoải mái với cuộc sống mình có. Vì người mình mong sẽ không thể đến bên mình như mình tưởng, nhưng mình còn gia đình, cứ để mình như thế, sống cho gia đình là tốt nhất. Vì mình không muốn có gì, vì tất cả chẳng thể đem theo bên mình suốt đời. Mình có gia đình để yêu thương và sống như vậy cho đến thời điểm mà tuổi 21 này đang trải qua. Tuổi 22, rồi 22+ ... cứ để mình sống yêu thương cho gia đình. Vì với mình, ngoài 2 vị trí quan trọng hiện tại chẳng còn gì để mình hạnh phúc hơn với cuộc sống trên đời này. Gia đình và anh.
Take it easy...
Ngủ thôi. Bye!!!
Hôm nay là thứ 2 đầu tuần, nhưng mà mình được nghỉ ở nhà. Dọn dẹp sạch sẽ từ sáng sớm rồi nha. Được thời tiết tốt, nắng và gió mát của mùa thu, mình đã tranh thủ phơi đồ, lau nhà, dọn dẹp vệ sinh. Tất cả đều xong xuôi và gọn gàng hết rồi.
Nhưng mình đang bị đói mốc meo. Thật ra hôm qua nguyên ngày lang thang, đau hết chân cẳng mà chẳng được như mình đã dự định. Hôm nay chưa đi siêu thị, định đi shop 100yen và ghé qua cửa hàng quần áo, không biết có ổn không ta. Nhưng ở nhà thì cũng không biết làm gì, học bài thì lười. Mà sao mình than lười suốt ngày à.
Thời tiết thu mát mẻ, tranh thủ đi đây đi đó cho khỏi buồn dù chỉ một mình. Biết sao giờ, dự định ngày thứ 7 nhưng trời mưa nguyên ngày, dời lại hôm khác nhưng bây giờ mình lại muốn đi, nếu đi bây giờ thì chỉ có 1 mình à.
Hôm nay ở đây có lễ hội. Thì là ngày lễ nên được nghỉ và đương nhiên là có lễ hội. Nhưng có lẽ không được náo nhiệt lắm nhỉ, hay chiều tối mới nào nhiệt chăng? Ở Nhật, mình là người nước ngoài, ngoài những việc như ăn học - làm việc thì chẳng biết gì khác.
Thôi, quyết định đi đây, bye bye!
Dạo này tinh thần thoải mái hơn, tâm trạng không còn nặng nề nữa.
Phải chăng vì tâm trạng của mình thay đổi theo mùa không nhỉ? Mùa hè nóng bức, mình cũng rất hay uể oải, cái gì cũng làm biếng. Chắc do thời tiết oi bức nên không được thoải mái lắm. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, quá ổn nữa chứ.
Dạo này thời tiết trở nên mát mẻ hơn nhưng lại hay mưa. Trời hay mưa khó mà giặt đồ phơi khô. Ban ngày trời rất mát mẻ, nhưng tối về thì lại se lạnh. Trời không nắng oi bức như những ngày hè nữa, trời trở nên dịu hơn, hay có những bầu trời xanh cao mà hay gọi là ''aozora''. Thời tiết này rất thích hợp để đi chơi nhỉ. Tuy mình không đi đâu xa nhưng mỗi khi đạp xa đạp vòng quanh cũng cảm thấy cảm giác nôn nao. Những cảm xúc trong lòng mình thường hay nôn nao lạ lùng vào những tháng cuối năm. Mình thích không khí lạnh, tuy chỉ lạnh 1 chút thôi nhưng cơ thể mình lại lạnh toát lên mới ghê chứ.
Nhiều người chạm vào bàn tay mình hỏi sao lại lạnh thế này? Mình cũng chỉ cười, thật sự thì không biết tại sao nhưng bàn tay lạnh đó thấy cũng hay hay nhỉ.
Dạo này những cái cây xanh xanh không mọc lên nữa, là bắt đầu rụng từ từ, cứ như thế rồi những cây lá vàng lá đỏ sẽ bắt đầu chuyển màu. Mình mong đợi sự chuyển màu của cây cối cũng như sự chuyển mùa đang diễn ra. Có lẽ lần đầu cảm nhận được sự hiện diện của 4 mùa một năm nên mình đang mong chờ nó diễn ra. Trong 1 năm thì mình thích nhất là mùa đông, kế đó là mùa thu. Mùa thu là khoảng thời gian mình mong chờ và cảm nhận những suy nghĩ bất chợt, những mơ mộng, những khoảng khắc một mình và cũng là thời gian mình mong chờ mùa đông.
Mùa đông. Yêu mùa đông, đông lạnh lẽo. Thích khoác lên người những chiếc áo ấm, nón len khăn quàng bước ra ngoài. Mùa hè mình không thích ra ngoài, nhưng mùa đông mình lại rất muốn đi, muốn được cái không khí lạnh đó bám vào người mình, muốn được run rẩy trong những cơn gió đông lạnh đó.
Thời gian gần đây bất chợt thấy mình hay vui vẻ, từng ngày cảm nhận không gian xung quanh mình, mình vẫn thường hay rơi vào cái suy nghĩ của bản thân, vẫn hay thích một mình, vẫn hay im lặng, vẫn hay nghĩ về tương lai xa xăm nào đó. Bất chợt nghĩ giáng sinh năm sẽ thế nào nhỉ?
Đôi khi muốn được quan tâm, nhưng đôi khi lại muốn bị bỏ rơi.
Hay cười với những suy nghĩ vớ vẩn và tự bảo mình '' tưởng tượng quá đấy'' .
Hay có những cái bất chợt, cảm xúc bất chợt, cũng như bất chợt muốn làm gì đó, bất chợt muốn gặp ai đó...