Hôm trước, ra cửa hàng đĩa tìm DVD live tour mới của w-inds, tìm hoài không thấy chạy ra hỏi anh chủ tiệm, rồi anh nói gì gì đó mình không hiểu mà cũng không hỏi lại. Lúc đó như con ngố, nghe không rõ cũng không thèm hỏi lại. Chỉ biết lúc đó vô vọng cảm giác cứ ngần ngừ gì đó. Nản! Không hiểu tại sao nản nữa.
Mình định thứ 4 vừa rồi sẽ mua, nhưng lung tung chuyện chẳng thể nào đi được. Mình đã ức lắm, nản lòng. Lòng thì mong mau đến thứ 7 để rinh về nhưng chẳng hiểu tại sao lại không có. Mình ngu ngơ khi nghe mà không hiểu cũng không hỏi lại nó nói gì, chỉ biết ậm ừ gì gì đó rồi bỏ đi. Bình thường có vậy đâu chứ. Nghe không rõ thì hỏi lại liền đằng này lại không thèm hỏi. Cứ ậm à ậm ừ để rồi bây giờ cứ mong ngóng cái DVD.
Sáng nay khi ngủ dây, mò lên mạng thấy tụi nó up cái Promotion cho live tour đó, còn có cảnh anh khóc nữa nhưng bây giờ thì mình vẫn chưa cầm cái đĩa đó trong tay. Mình ở trên cái đất nước này vậy mà cũng chưa thể có được cái đĩa đó. Tại sao?
Trong tuần tới được nghỉ bắt đầu từ thứ 4, phải rinh cái DVD đó về, không thì cứ ấm ức mãi thôi w-inds. ơi!
Dạo này chẳng học hành gì, chẳng làm gì cho ra hồn, riết rồi đầu óc cứ để ở đâu đâu, cứ suy nghĩ những thứ đâu đâu. Học hành không ra gì. Cảm thấy cứ như đang có gì làm não mình ngu rồi.
Không có cảm giác làm bất cứ việc gì. Ở nhà thì cứ im im, một mình ngồi dán vào laptop, chẳng thèm đi đâu, chẳng thèm để ý, chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì.
2010/12/26
2010/12/18
2010/12/04
December
Nhanh thật! Lần nào mình cũng nói thời gian thật nhanh. Có lẽ là từ khi rời khỏi Vn, đặt chân lên một đất nước mà mình hằng ao ước, và cũng có thể là từ lúc đó mình bắt đầu đếm thời gian. Đã gần 1 năm rồi. Gần tròn một năm ở Nhật.
Đến Nhật vào mùa đông năm ngoái, cảm nhận cái lạnh bao quanh khi bước ra ngoài, cái lạnh suốt 21 năm chưa cảm nhận lần nào giờ thì đã cảm nhận trọn vẹn. Lạnh thấm vào người, vào da, cái lạnh khiến thân thể đau buốt, những ngón tay cứng, bị tê và đỏ lên. Bây giờ thì khá quen nhưng đôi khi vẫn cảm thấy khó chịu vì lúc nào cũng phải 2 lớp áo trở lên.
Những năm trước đón tháng 12 với nhiều tâm trạng, nao lòng, rồi háo hức, đến cả những lúc yên tĩnh, những suy nghĩ có ai đó, rồi những cảm xúc khó tả. Tháng 12 năm nào cũng khiến mình mang nhiều tâm trạng như thế. Năm nay có lẽ sẽ khác 1 chút chăng?
Mình nhận ra mình không mang nhiều tâm trạng như thế trong cái tháng cuối của năm như những năm trước. Mình nhận ra thực tế đang lớn dần trong tâm trí mình, mình nhận ra những nỗi lo lắng, những cảm xúc đã không còn tí mơ mộng trong thâm tâm của con bé 20 ngày nào nữa. Mà cũng 21 rồi, sang năm lại cộng 1 vào nữa chứ, cứ thế cứ thế.
Những nỗi lo lắng không phải cho chính mình, mà cho những người thân của mình. Mình từng nói mình sẽ sống vì người mình yêu, và cũng vươn lên vì họ. Mình trong 5 năm nữa sẽ ra thế nào, có tiền, có những cơ hội tốt, hay những việc làm tốt...tất cả không quan trọng với mình, nhưng nó sẽ quan trọng khi mình có thể giúp đỡ người thân mình.
Từng nói mình không còn tham vọng trong cuộc sống này nữa là thật. Mình chán rồi, tham muốn chi bằng không có. Khi chết có khi không phải tiếc nuối thứ gì.
Quay lại với tháng 12, mình ngừng lại và chọn những điều quan trọng cho năm tới. Tất cả phải được thực hiện. Và mình cũng chỉ muốn sống như thế. Trở nên thực dụng hơn chăng? Tháng 12 từng ao ước được 1 giáng sinh bên cạnh anh, có lẽ suốt đời cũng chỉ có thể đứng từ bên ngoài nhìn vào thế giới anh, cầu nguyện và ủng hộ mà thôi. Ước ao, ao ước mãi cũng chỉ có thể là như thế.
Tháng 12...năm nay chọn quà giáng sinh cho mình bằng live tour của w-inds.
Sẽ kết thúc bằng việc chọn cho mình những quyết tâm không thể bỏ và phả làm cho bằng được. Sẽ là lời tạm biệt chăng??
Chỉ là...ước nguyện thôi!
Subscribe to:
Posts (Atom)