2010/06/25

2010/6/23


He!
Thấy tô ramen của tớ bự không kìa!

Ngày 23/6 vừa rồi. Sau khi đi làm về, tớ chuẩn bị chờ đợi ngày này. Ngày single của w-inds. phát hành nè. Cầm theo giấy báo tiền điện thoại, thắt dây an toàn trên xe, xe lướt vi vu trên đường đưa tớ đến tiệm đĩa một cách nhanh chóng và êm lẹ.
Chẳng bù với Vn mình đường xá nhỏ hẹp và xe cộ lúc nào cũng đông chật kín, đường của Nhật thì khác, xe ít hơn, nhưng không bao giờ phải nghe tiếng còi ầm ĩ cả vì đèn giao thông đã thay cho cảnh sát giao thông quản lý rồi. Dù tớ mà đạp xe ra đường thì cũng phải đợi đèn đỏ, không dám vượt đèn đỏ cho dù điều đó cũng không to tát gì, nhưng nếu để người ta nhìn mình bằng con mắt thiếu tôn trọng thì không nên làm thế nhỉ.

Đến Apita, vào Softbank đóng tiền điện thoại, sau đó chạy èo ra tiệm đĩa, cầm luôn 2 cái verson đi đến quầy tính tiền. Hí hửng làm sao khi cầm đĩa w-inds. trong tay chứ. Mua thì mua chứ nghe 1 lần rùi cất luôn. Trùm sò nhỉ.

Sau khi rời tiệm đĩa lại đến quán mì ramen, mình chẳng biết chọn món nào cả đành chọn như ông ấy thôi. Lôi điện thoại ra chụp vài tấm, hehe. Quán mì nhìn thích thật, nhưng toàn phục vụ nam cả thôi, mà chú nào cũng to con lắm. Vừa bước vào cửa đã chào đón mình bằng giọng thật lớn khiến mình còn phải giật mình nữa. Vừa ăn vừa nói chuyện, còn chụp cả ly nước kawaii nữa chứ. Nói đến tương lai và công việc mà mình thích và muốn làm sau này. Phù! giờ nghĩ lại còn quá nhiều vấn đề nhỉ. Cho dù bản thân vạch ra như thế nhưng phải bỏ sức lực ra thực hiện nó nữa cơ. Không thì sau này vẫn chỉ là con số không nhỉ.
Đang ăn ngon lành thì trong tiếng ồn ào nhỏ của quán mình nghe giai điệu hết sức quen thuộc. Là w-inds. và single mới Addicted to love. Bất ngờ thốt lên ''w-inds.'', hehehe chuyện thường thôi nhỉ. Mình đang ở Nhật mà, nhưng lúc đó có cảm giá gì đó chút đâc biệt. Một niềm vui nho nhỏ xảy ra với mình. Bản thân cảm giác cứ như w-inds. ở bên mình suốt trong ngày hôm đó. Tự nói chắc gió thổi lời hát đến với mình nhỉ. 2 hộp đĩa trong túi xách vẫn còn chưa bóc nhỉ!

Cuộc sống thật phức tạp, không phải mình cố gắng hết sức là được, mà còn rất nhiều chuyện xảy ra nữa. Muốn tránh cũng không được đâu nhỉ.

Nhìn hình nhớ đến gia đình, cảm giác có ai đang thúc đẩy mình, mình phải tự vận động chính mình thôi. Cố lên, con đường vẫn đang còn dài lắm đấy.

Đã qua rồi thì đừng nhìn lại nữa. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Nhỉ?

No comments:

Post a Comment