2010/11/13

Vài điều gì đó...


Vẫn là những câu chuyện thường nhất trong cuộc sống mỗi ngày.


Đôi khi muốn làm điều mình thích thật không dễ chút nào. Vậy mà người ta vẫn thường cho lời khuyên lẫn nhau rằng ''chỉ cần mình thích là được''. Đâu phải chỉ cần là thích không thôi là êm xuôi. Nói và cho thì dễ nhưng con người ta lại chẳng làm được bao nhiêu. Đôi khi đọc những bài phỏng vấn hay những lời khuyên, tự dưng lại rợn tóc gáy, con người ta lời nói bây giờ từ miệng ra thật dễ dàng biết bao nhưng có làm được hay không mới là chính.

Cuộc sống hiện tại của mình đã diễn ra được gần 21 năm. Hồi nhỏ, mỗi ngày đi học, đều tự hỏi sao thời gian trôi lâu quá, mãi mà mới hết 1 tuần, mãi mới hết 1 tháng. Nhưng càng lớn càng nhận ra thời gian sao mà nhanh thế. Nếu hồi nhỏ nói ''21 năm'' chắc mình sẽ ngẩn người ra nghĩ sao lại lâu kinh khủng như thế. Có thể càng lớn, người ta cho bản thân mình rất nhiều chuyện để suy nghĩ, để lo toan, nhiều thứ để tính toán, và càng ôm đồm thì lại càng thiếu thời gian. Nếu bỏ bớt thì sao nhỉ? Dám mấy ai chịu bỏ như thế, mà có muốn bỏ thì nó cứ dính trong bộ não của mình, thành ra đành chịu cuộc sống như thế. Không có thời gian và nhiều thứ mưu toan khác.

Đang tự hỏi liệu mình có nên bỏ những thứ mà sau này không thể theo mình suốt đời. Chẳng hạn như những món đồ mình thích, mình đâu thể đem bên mình mãi, mình chỉ có thể sống với mình, với con người xung quanh vì đó là điều tất yếu. Nhưng những bộ truyện tranh, những cái dĩa nhạc, những bộ đồ yêu thích, những sở thích khác nhau mình sẽ không bao giờ đem đi được, nó sẽ ở lại còn mình sẽ ra đi. Vậy cớ sao mình phải hi sinh, phải yêu thích và muốn có cho bằng được?! Trở nên vô nghĩa rồi!

Tiền bạc, tình yêu, bạn bè... có thể có hoặc không, nhưng người thân và gia đình thì không được bỏ mặc. Đối với những gia đình người khác thế nào thì không biết nhưng đối với suy nghĩ và bản thân của mình, thì gia đình trở nên quan trọng lắm. Đi xa mới biết được tình cảm đó thiêng liêng thế nào. Sự hi sinh vì mong muốn của mình, mình cảm thấy chút tội lỗi. Mình đang đánh đổi một thứ gì đó, một thứ mà mình hiện tại cho rằng nó cũng sẽ sở nên vô nghĩa mà thôi. Nhưng tại sao mình vẫn làm? Cũng chẳng biết. Chút gì đó đau lòng.

Mình muốn vất mọi thứ, những mơ ước sau này, những thứ yêu thích, những thứ như tiền bạc, công việc, tình yêu, bạn bè... vô nghĩa và vô bổ. Mình muốn đơn giản chút. Sống nhẹ nhàng, không quan tâm đố kỵ, cũng chẳng tham lam ghét bỏ. Chỉ đơn giản sống với những điều tốt, những gì nên làm. Vì tất cả những thứ liệt kê trên chẳng bao giờ khiến mình cảm thấy thanh thản và nhẹ nhàng, mình quăng đi vì không muốn xô bồ, mình chỉ sống và chờ đợi. Một lúc nào đó ham muốn giàu có, nổi danh, tiền bạc, xấu đẹp, ganh ghét, yêu thương đều bị bỏ lại mà thôi.

Chỉ là cuộc sống tạm bợ thôi mà.

Mình chán ghét cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo, và có quá nhiều cảm xúc. Phải chọn ra những thứ thiết yếu cho mình, yêu thương và bỏ quên.

Hiện tại mình ghét nhất là ...con người.



No comments:

Post a Comment