2011/12/17

Tháng 12.

Cái blog bị xếp xó mấy tháng trời. Công nhận là mình thật sự rất làm biếng, phần vì không biết viết cái gì, phần vì bận rộn với đủ thứ. Cái mình ngại nhất là văn chương không lai láng như người khác. Viết blog cũng cần phải có tâm hồn, có tâm trạng chứ nhỉ. Mấy năm trước, vụ viết blog này chẳng có mấy ai là hào hứng, mình hồi đó thích viết nhật kí hơn. Với những lúc giây phút bận rộn trong cuộc sống thì mình thấy cái blog lại rất nhanh gọn, và thích hợp để trút những cơn giận bực bội trong người.
Hồi trước khi sang Nhật, đã dọn sạch vài cái blog, chỉ để lại cái facebook và Ameblo thôi. Thế mà trước khi đi cũng ham hố làm cái blog bên này. Thật sự thì chỉ muốn làm 1 cái để ghi lại những gì sẽ gặp trong những ngày tới này, hoặc viết về cảm nghĩ của bản thân, nhưng cũng chỉ được mấy tháng rồi lại đâu vào đó.

Haiz! thật sự thì mình thuộc tuýp người không có kiên nhẫn ngồi tìm những cách diễn đạt hay hoặc suy nghĩ những gì vui buồn trong một ngày. Cùng lắm là ngồi nhớ lại trong đầu, chứ bảo mình viết ra thì mình hơi ngán. Đó không phải sở trường của mình mà.

Trời gần đây càng lạnh hơn, tuyết gần rơi rồi nhỉ. Mong đợt tuyết năm nay quá. Cũng chẳng còn hào hứng như thuở ban đầu mới qua, nhưng chỉ ở đây thời gian ngắn nên muốn tận hưởng những cảm giác của 4 mùa trong 1 năm. Mình thừa nhận mình rất thích sự lãng mạn, và mình cũng có rất nhiều ý tưởng lãng mạn. Hahaha...thật sự thì mình cũng không biết áp dụng sự lãng mạn này vào đâu nữa. Đành để trong đầu tự tưởng tượng thôi.

Cuộc sống của mình gần đây gần như là héo quắt theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhìn người khác, mình thường ganh tỵ, và ngưỡng mộ làm sao. Mình biết ai cũng phải vất vả, khó nhọc trong cuộc sống, nhưng sao mình vẫn cảm giác hờ hững với mọi thứ. Mình muốn được cười, nhưng cũng không muốn cười. Mình thích và không thích, muốn quên và không muốn quên. Cho đến bây giờ cái mình đang hi vọng đều là ảo tưởng. Và mình ghét điều đó.

Tháng 12, năm mới, những cái mình sẽ cảm nhận như là lần cuối cùng. Mình muốn ổn định tâm trạng, còn người của mình. Mình muốn mỉm cười với tình cảm thật của mình. Mình không muốn lúc nào cũng tự hỏi mình ''đâu mới là con người thật của mình?'' Nhìn lại, mình vẫn sẽ mạnh mẽ và gai góc. Hoặc mình đang giả bộ?! Hay mình đang hành hạ bản thân mình?

Mình đã cố gắng và đang cố gắng chứ????

No comments:

Post a Comment