2011/12/29

Giáng sinh và w-inds.???

Lạnh!
Hôm 25/12 mình đã thấm thía cái lạnh đáng sợ của mùa đông. Tuyết không rơi nhưng cái lạnh khiến mình tê tái, khiến mình gần như không thể bước ra khỏi nhà. Từ khi bước chân đến nước Nhật, thì ngày hôm đó là lần đầu tiên mình chịu không nổi cái lạnh của thời tiết. Tuy mặt áo khoác dày, đeo găng tay, mang giầy ống nhưng cái lạnh này hoàn toàn khác với cảm nhận của mùa đông trước. Có lẽ do tình trạng cơ thể không tốt, đi xa lại thiếu ngủ khiến mình không có sức để chịu đựng chăng?

25/12 mình đến Yokohama lúc 5h sáng. Nhà ga khá nhiều người trẻ tụ tập nói chuyện, cười đùa, gọi nhau í ới. Lúc trên xe bus mình đã không thể ngủ được nhiều, vì vậy mình rất mệt. Trước ngày đó, mình tưởng chỉ làm đến 3h nhưng ai dè bị giữ lại làm nguyên ngày. Đến lúc về thì không kịp chuẩn bị đầy đủ. Mình cũng gom đại vài thứ, lại còn chờ tàu. Đến Nagoya thì cũng đúng giờ xe khởi hành. Mình đã không có thời gian tìm xe bus, tiếng Nhật của mình trở nên vô dụng. Mình chỉ sợ không kịp và tiêu mất cái xe bus. Nhưng rồi cuối cùng cũng yên vị trên chiếc xe bus.

Đến Yokohama quá sớm, và mình thì chẳng biết làm gì để giết thời gian. Đi qua đi lại mấy khu trung tâm mua sắm. Ở Yokohama cách đi tàu hơi bị rắc rối, chẳng giống ở Nagoya tí nào. Và mình cảm thấy mình thích ga Nagoya nhất, ở Kobe hay Yokohama đều khiến mình không cảm thấy thoải mái. Nói vậy thôi đã đến yokohama Arena là điều mà mình mong mỏi nhất rồi.

Trước đây, khi bắt đầu thích w-inds., coi live của w-inds. trong DVD, download những clip hay single, album về nghe, lí do mà mình thích w-inds. đó là giọng của Keita. Mình thật sự rất thích giọng Kei. Tiếp đó là thể loại nhạc mà mình thích, rất hợp với sở thích của mình. Khi thích và tìm hiểu thêm thì phát hiện w-inds. là nhóm nhạc mà mình cảm thấy có tính cách và mọi thứ khiến mình rất vừa ý. Càng yêu w-inds. hơn. Và tiếp đó là những mong ước w-inds. đến Vn diễn, rồi lớn hơn nữa là được qua Nhật coi tour w-inds.. Những điều đó mình cứ nhắc đi nhắc lại trong lòng. Rồi từ từ những mong ước đó đã đến với mình. w-inds. đến Vn qua chương trình hữu nghị Việt -Nhật. Rồi mình trông chờ kỉ niệm thành lập nhóm 10 năm. Mong muốn đến Nhật.

2010 mình đến Nhật. Thời điểm của w-inds. Another world. Mình chưa thể đi coi tour w-inds., và mình tự nói rằng năm sau sẽ không thể bỏ qua. Coi những blog của fans đi coi, mọi người ai cũng khen tour 2010. Mình cũng không quá để tâm lắm, mỗi năm w-inds. càng thay đổi và diễn hay hơn. Mình biết chắc điều đó. Chỉ đến khi coi tour 2010 ở Yokohama Arena, mình đã công nhận thật sự là live rất hay. Mọi thứ gần như khiến mình tiếc chút gì đó vì bỏ lỡ Another world. Năm 2011, mình đã coi live ở Nagoya, mình không mua được vé tốt, và chỉ có thể ngồi rất xa. Mình không ấn tượng gì với live ở Nagoya. Với vài lời hứa và quyết định coi live ở Kobe, mình đã có cơ hội tốt để ngồi gần. Cực kì gần. Gần và mình hài lòng vì bỏ tiền cho concert w-inds., mình đã hòa mình vào những giai điệu sôi động, nhưng tiếng reo hò của fans, sự phấn khích và tiếng hát theo w-inds., tất cả mình đã không ngờ đến. w-inds. rất tuyệt, quá tuyệt và tuyệt nhất với mình. Mình lần đầu cảm nhận được sự hiện diện của w-inds. trong cuộc đời mình.

Yokohama Arena khiến mình càng yêu w-inds. hơn. Sự trưởng thành mỗi ngày, luôn nghĩ đến fans. Mình công nhận w-inds. hát live cực hay, cực chất, cực ổn và giọng hát khỏe khoắn, mạnh mẽ của Keita. Mình thích các phần talk của Ryuchi, vẻ mặt ngầu của Ryohei, sự quan tâm, lo lắng nhắc nhở của w-inds. đến fans. Mình cực thích đoạn solo của cả 3. Đặc biệt của Ryohei. Ryohei có chất giọng khá tốt nhưng có vẻ như không thể phù hợp với mọi thể loại chăng cho nên anh không được hát nhìu?!

Yokohama Arena mang lại cho mình rất nhiều tâm trạng. Bực tức, vui buồn, tiếc nuối, mệt mỏi và nhiều thứ khác nhưng đồn thời mình cũng nhận được rất nhiều thứ từ w-inds., mong rằng năm sau mình vẫn có cơ hội đến live của w-inds..

2011/12/17

Tháng 12.

Cái blog bị xếp xó mấy tháng trời. Công nhận là mình thật sự rất làm biếng, phần vì không biết viết cái gì, phần vì bận rộn với đủ thứ. Cái mình ngại nhất là văn chương không lai láng như người khác. Viết blog cũng cần phải có tâm hồn, có tâm trạng chứ nhỉ. Mấy năm trước, vụ viết blog này chẳng có mấy ai là hào hứng, mình hồi đó thích viết nhật kí hơn. Với những lúc giây phút bận rộn trong cuộc sống thì mình thấy cái blog lại rất nhanh gọn, và thích hợp để trút những cơn giận bực bội trong người.
Hồi trước khi sang Nhật, đã dọn sạch vài cái blog, chỉ để lại cái facebook và Ameblo thôi. Thế mà trước khi đi cũng ham hố làm cái blog bên này. Thật sự thì chỉ muốn làm 1 cái để ghi lại những gì sẽ gặp trong những ngày tới này, hoặc viết về cảm nghĩ của bản thân, nhưng cũng chỉ được mấy tháng rồi lại đâu vào đó.

Haiz! thật sự thì mình thuộc tuýp người không có kiên nhẫn ngồi tìm những cách diễn đạt hay hoặc suy nghĩ những gì vui buồn trong một ngày. Cùng lắm là ngồi nhớ lại trong đầu, chứ bảo mình viết ra thì mình hơi ngán. Đó không phải sở trường của mình mà.

Trời gần đây càng lạnh hơn, tuyết gần rơi rồi nhỉ. Mong đợt tuyết năm nay quá. Cũng chẳng còn hào hứng như thuở ban đầu mới qua, nhưng chỉ ở đây thời gian ngắn nên muốn tận hưởng những cảm giác của 4 mùa trong 1 năm. Mình thừa nhận mình rất thích sự lãng mạn, và mình cũng có rất nhiều ý tưởng lãng mạn. Hahaha...thật sự thì mình cũng không biết áp dụng sự lãng mạn này vào đâu nữa. Đành để trong đầu tự tưởng tượng thôi.

Cuộc sống của mình gần đây gần như là héo quắt theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhìn người khác, mình thường ganh tỵ, và ngưỡng mộ làm sao. Mình biết ai cũng phải vất vả, khó nhọc trong cuộc sống, nhưng sao mình vẫn cảm giác hờ hững với mọi thứ. Mình muốn được cười, nhưng cũng không muốn cười. Mình thích và không thích, muốn quên và không muốn quên. Cho đến bây giờ cái mình đang hi vọng đều là ảo tưởng. Và mình ghét điều đó.

Tháng 12, năm mới, những cái mình sẽ cảm nhận như là lần cuối cùng. Mình muốn ổn định tâm trạng, còn người của mình. Mình muốn mỉm cười với tình cảm thật của mình. Mình không muốn lúc nào cũng tự hỏi mình ''đâu mới là con người thật của mình?'' Nhìn lại, mình vẫn sẽ mạnh mẽ và gai góc. Hoặc mình đang giả bộ?! Hay mình đang hành hạ bản thân mình?

Mình đã cố gắng và đang cố gắng chứ????

2011/10/23

Không học hành được gì cả?!
Cứ thế này là không được...
Nhưng trong lòng Aka hiện giờ chỉ muốn coi live w-inds. thôi cơ.
Tháng 12 này, mình sẽ đến Yokohama Arena, đón giáng sinh cùng w-inds.!
Dạo này tâm trạng có đủ thứ tâm trạng. Nhưng mà chờ đợi nhất là tháng 12.
Vì thế không thể nào không cố gắng.

2011/08/15

w-inds. concert in Kobe


With Jesi after the concert 2011.8.13
Japna - Kobe, Kobe International House
.

2011/05/06

Pinky...?!


Hôm nay làm cuộc dạo bộ lên công viên trên núi.
Chụp hình xong, đưa nhỏ bạn coi thì bị nó nói ''bà thành quý cô màu hồng rồi''
Nghe xong mình mới nhận ra đúng thật, coi lại mấy tấm hình chụp trước cũng có vài thứ màu hồng trên người mình. Cái này cũng chỉ là vô tình thôi nhỉ, mình đâu có nghĩ là nhiều thứ hồng đến thế. Chỉ là vô tình đi mua quần áo thì trong những màu có thì màu hồng là đỡ nhất. Nhưng không hẳn cái gì mình cũng chọn màu hồng.

Ai biết đâu chứ, con bạn còn quăng một câu cho mình ''không hợp với màu hồng lắm!'' Mình cũng đâu nói mình hợp với nó.
Mình thích màu hồng, nhưng không đến nỗi là phải cái gì cũng màu hồng mới rinh về nhà.

Giờ nhìn lại cái theme của blog cũng màu hồng, cái blog kia cũng hồng nốt... khủng bố màu hồng. Nhỏ bạn mà biết chắc nó lại than trời nữa cho coi.

P/S: giá đời mình cũng hồng, và tình cảm cũng hồng luôn thì chắc mình là tín đồ màu hồng quá XD

2011/05/02

Golden week!

Nghỉ lễ dài, chán phèo!!!

Kế hoạch học trong kì nghỉ này chưa đi đến đâu cả, mỗi ngày đụng vào sách vở cũng chưa được 1h đồng hồ đã chán ngấy. Thế này thì làm sao mà thi?
Ôi trời ơi.... bao nhiêu sức lực biến mất hết rồi.

Dạo này hay tự kỉ, suy nghĩ vớ vẩn, chẳng làm được gì. Ngày nào cũng ì ạch, lề mề.
Kế hoạch ăn chơi ngày lễ trống rỗng, kế hoạch đi nhà sách cũng chưa thực hiện. Ở nhà bật Lap đến khoảng 20h/ngày. Nhai đi nhai lại mấy cái playlist, lướt web chán phèo.

Hôm nay, tổng vệ sinh đã xong. Tính ra từ lúc nghỉ đến giờ, có mỗi nhiệm vụ vệ sinh là thực hiện xong, còn mấy cái khác trong list kế hoạch cái nào dở dở ương ương.
Dọn dẹp xong, quyết định hôm nay là ngày cuối cùng để mình lờ đờ. Ngày mai không thể như thế này được.

Dạo này thời tiết hơi bị khùng. Mưa nắng thất thường. Nhiều khi dự định đi ra ngoài, nhìn trời tâm trạng đó tiêu tan luôn. Nắng thì không nắng, mưa không mưa, mây âm u. Mùa xuân gì mà thời tiết tệ quá. Thời tiết xấu hoắc, chỉ được cái thời tiết ấm áp.

Gần đây cũng gặp vài chuyện, nhưng rồi sẽ ổn thôi. Với cái tính lì như mình thì cái gì cũng vượt qua hử?! Chẳng biết nữa, nhiều khi không hiểu mình rồi sẽ đi đến đâu, nhưng dù đi đến đâu cũng phải sống mà.
Cho đến hôm qua tâm trang vẫn không ổn định, nhưng giờ thì ổn rồi.

Aka đã ổn, vì thế ngày mai phải cố gắng lên thôi.

2011/04/10

Spring Collection


Sakura 2011.4.10
Spring - Minakamo, Gifu - Japan

Hôm nay vui ơi là vui, đi chơi với gia đình Mayuchan!
Thời tiết cũng rất là tốt.
2 bên là 2 hàng cây hoa anh đào với những quán bán đồ ăn như khoai tây chiên, takoyaki, yakisoba, bannachoco, trò vớt cá vàng, và nhiều thứ khác. Rồi cả phong tục ném mochi mọi người tranh nhau mà nhặt. Mình là đần đầu tham gia mà còn sợ nữa. Mọi người tranh giành nhau, cứ có cảm giác như là đánh nhau giành giật tiền không bằng.
Mình nhặt được cũng nhiều nhưng rồi không biết làm gì hết, mình chẳng biết làm thế nào với mấy cái mochi này, lúc nãy từ nhà Mayu về quên cho Mayuchan. Ăn vào gần như ăn bánh dầy của Việt Nam.

Anyway, I had a good time today. Thanks you, Mayuchan!



2011/03/03

Lúc nào cũng cảm thấy mình vô dụng và là một người bất lực.
Cái số mình nó chẳng bao giờ thành công hay sao nhỉ?!

Riết rồi cũng chẳng biết mình trở thành cái quái gì nữa. Những lúc như thế này thật muốn buông xuôi tất cả. Mình rút cuộc cũng chẳng ra gì.

Có khi muốn khóc nhưng khóc không nổi hay đúng hơn là không dám khóc. Nhiều người không hiểu nhìn vào lại bảo mình bày đặt, mình chơi nổi... nhưng nguyên nhân sâu xa thì mấy ai tìm hiểu.

Mình nhận ra bản thân mình không bao giờ có tự tin và yếu đuối làm sao. Mình có thể tươi cười khi mình vui vẻ nhưng khi mình buồn thì nhìn vào ai cũng có thể nhận ra. Mình có lẽ không bao giờ học được cái cách che giấu cảm xúc cả.

Aka chỉ có thể nhìn thấy tất cả khuyết điểm của mình để rồi tự mình chê trách mình, tự mình đày đọa và ghét chính mình. Dường như việc yêu chính bản thân mình trở nên hiếm hoi với Aka.
Bất lực làm sao nhưng mình đâu thể trách trời, trách Chúa, trách cái số mình, mà mình lại trách chính bản thân mình. Mình nhận ra kẻ thù của mình hiện giờ chính là bản thân mình, làm sao để tiêu diệt nó chứ.

Mình ở đây chỉ có 1 mình, mình có cảm giác cứ mỗi lần có chuyện gì mình lại muốn tìm người để nói ra, như vậy mình đang làm phiền người khác. Rồi bất chợt mình nghĩ, có ai muốn nghe mình nói và muốn chia sẽ thật lòng với mình không chứ? Có ai muốn nghe mình nói? Có ai muốn nghe câu chuyện không vui của mình, có ai dành cho mình những lời khuyên đúng đắn, có ai ở cạnh mình để động viên khi mình chỉ có một mình và đang ở trong tâm trạng hỗn loạn không??? Mình nghĩ những đến người chịu nghe mình nói, những cái tên có thể hiện lên trong suy nghĩ mình nhưng rồi mình lại im lặng và gặm nhấm sự bất lực của bản thân.

Đâu phải cứ mỗi lần như thế mình đều phải nói ra với ai đâu, chỉ là đôi khi mình rơi vào con đường tối không biết phải đi thế nào, mình cần lời khuyên, mình cần sự động viên. Ai nói mình không nghĩ đến gia đình, không nghĩ đến tương lai chứ?! Chỉ đơn giản là mình cũng mệt mỏi và cũng phải bất lực, mình đâu phải cái máy có thể hoạt động suốt ngày không hư hỏng gì chứ.

Mình không gọi cho mẹ sợ mẹ buồn và sợ mẹ nghĩ mình không tài giỏi không cố gắng, và lo lắng. Mình nghĩ đến cô nhưng đâu phải cô có thể nghe mình nói và giúp đỡ mình tất cả. Mình nghĩ đến chị H, nhưng chị cũng đâu thể nghe mình nói mãi, mình đã làm phiền nhiều rồi. Mình nghĩ đến ông ấy, nhưng liệu ông ấy có hiểu và thông cảm cho mình hay chỉ nghĩ mình là một đứa phiền phức, cái gì cũng chay đến cầu cứu.

Mình sẽ im lặng. Mình sẽ rơi vài giọt nước mắt cho sự yếu đuối rồi mình sẽ phải đương đầu với ngày mai mà thôi.


Chẳng có con đường nào bằng phẳng...

2011/02/12


Aka đúng là không có khiếu chụp hình tí nào nhỉ?!
Chụp xong mới nhận ra mình chụp qua loa quá. Mà thôi, chụp cho có để đánh mốc những dịp có cơ hội thưởng thức hay làm một việc gì đó. Hồi đó ở Vn mình không có điều kiện để làm những chuyện như thế này. Qua Nhật, cái di động tiện lợi đó giúp mình quậy linh tinh cho khỏi buồn chán, hiểu vì sao bọn nước ngoài hay lấy di động chụp hình rồi update blog của tụi nó. Chắc giờ mình cũng từ từ giống bọn nó quá.

Xuất xứ của cái hình này là tối hôm qua, vào lúc 9h30 tối, sau những tin nhắn chat vớ vẩn với bố nuôi, mình đã được mời đi uống cafe.
Có vẻ như lúc đầu định rủ mình đi ăn tối nhưng mình nói mình ăn rồi, thế nên bố rủ đi uống cafe thôi. Chuyên rủ mình vào những giờ như thế này thì hơi bị nguy:D

Mình chỉ sợ uống cafe không ngủ được thôi, đã thế mình không hay uống cafe. Mà người Nhật thì hầu như ai cũng uống, 1 ngày khoảng mấy ly nữa cơ chứ. Hồi lúc được Hibino và bà Mura cho uống thử nhưng đắng quá. Khi còn ở Vn cũng mấy khi uống cơ chứ, tư so sánh xem cafe Nhật có đắng hơn chăng?

Thế là mình chọn Cocoa để uống. Thực ra uống mấy cái này mình cũng không có cảm giác thích hay không thích nữa. Nhưng cũng thú vị. Rồi tiếp tục những câu chuyện linh tinh, không đầu không đuôi, và cũng không có câu chuyện kết thúc nào cả. Tội nghiệp bố nuôi, đi làm về trễ, đói bụng nhưng mình đã ăn rồi, bảo bố gọi món nhẹ nào trong quán ăn, lát bố về ăn cơm sau nhỉ!

Sắp tới là Valentine rồi nhỉ, hôm nay quyết định đi mua socola tặng bố, socola cám ơn vì đã chăm sóc mình chu đáo và lúc nào cũng giúp đỡ mình. Sau đó sẽ đi ăn okonomiyaki với chị gái Ozeki.

Còn bây giờ mình đi nấu mì hoành thánh đây. Lúc ở Vn mình thích mì hoành thánh lắm, qua Nhật thì thích mì Nhật, nhưng lâu lâu cũng muốn nấu chút gì đó có vị Vn nhỉ.

2011/02/07

Sống thật không dễ chút nào đúng không?!
Khi chính mình nhủ bản thân rằng đừng nhỏ nhen, ích kỉ. Nhưng đôi lúc cái nhỏ nhen đó lại len lỏi vào suy nghĩ của mình, để rồi mình nhận ra mình lại thế nữa rồi.

Cũng như khi mình sống hứa với bản thân mình rằng phải bỏ qua tất cả, những gì người khác khiến mình không vui, hoặc tức giận nhưng mình lại không thể bỏ qua tất cả. Mình đã hứa sẽ sống bằng những suy nghĩ đơn giản nhất, không phải là mình không làm được, mình vẫn đang cô gắng thực hiện nhưng đôi lúc mình vẫn vướng vào những suy nghĩ bực bội bởi hành động của người khác.

Mình nói với bản thân rằng, mình là người tệ nhất, dở nhất và ngu nhất hành tinh. Mình không thể nhận ra được ưu điểm của mình, nếu nói mình liệt kê mình có thể tìm thấy rất rất nhiều khuyết điểm. Mình nói rằng mình là đứa hậu đậu, làm gì cũng không nên thân. Muốn lấy tự tin để tiếp tục sống và tiến tới nhưng bản thân mình cứ nhìn người khác rồi tự mình đem chính mình so sánh với họ.

Mình rất ghét bản thân mình, ghét nhưng phải sống không ghét không thù hằn. Thích nhưng không bao giờ giành giựt thứ mình muốn có để nó trở thành của mình. Sợ làm người khác buồn lòng nhưng lại làm chính bản thân mình buồn. Không để cho bản thân mình một chút tự mãn, luôn đè bẹp những thứ cao ngạo bằng suy nghĩ của mình.

Mình ghét chính mình, mình không thể bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn, mình luôn đè nén những cảm xúc bực bội trong lòng mình, mình ghét nhưng lại không muốn sống thù ghét ai, mình không muốn sống tính toán, ích kỉ và nhỏ nhen. Những lúc như thế mình lại nói rằng''lại thế nữa rồi, hãy dẹp ngay cái tính xấu xa đó đi''. Nhưng sao mình phải sống như vậy chứ?! Mình không thể nói người ta làm mình khó chịu, nhưng lại phải nghe những lời người khác nói mình làm người khác không thích thế này không thích thế kia. Sao mình phải im lặng và đè nén bản thân khi người ta làm mình bực tức, sao mình phải sống ý tứ không gầy phiền hà, không làm người khác bực bội còn người ta thì có thể.

Sao mình phải nghe những lời nói xỏ xiên, những lời nói ám chỉ thế này thế kia. Sao mình lại chỉ có thể im lặng, sao mình lại là người sống không biết nói những lời xỏ xiên, hay nói móc lẫn nhau. Sao mình lại luôn im lặng và biến chính mình thành người vô hình.

Mình sống nhưng vẫn không hài lòng với bản thân mình.

Mình muốn hét lớn:''tôi ghét.....''


2011/01/16

Winter collection.


Winter 2011.1.16 - Japan.

Hôm nay tuyết rơi quá trời, bây giờ vẫn còn đang rơi ở ngoài kìa.
Thích thật. Mình nằm ngủ trưa, nghĩ chắc tan hết ai dè thức dậy lúc 4h thì rơi quá trời luôn. Lật đật lấy máy chụp hình mới mua, đeo găng tay, xỏ giầy cầm dù ra nghịch tuyết rồi chụp vào tấm. Rơi nhiều quá không thấy đường mà chụp nên chụp ít à.

Chụp không được đẹp lắm nhỉ?!
Nhân đây có người chê mình già. Nhỏ bảo mình cắt ngắn rùi uốn cho hơi quăn. Mà mình đang phân vân lưỡng lự. Hự! làm thế nào đây?!

2011/01/09

I am in bad mood!

Gần đây đầu mình cứ tưng tưng!

Mình muốn sống 1 mình, muốn được yên tĩnh, không muốn mất đi cái cảm giác yên ắng khi có một mình học bài. Phải nói thật là mình chán lắm rồi.
Đau đầu, bài học thì chẳng đến đâu.

Lâu lắm mới muốn đập nát cái gì đó. Bực bội nhưng không thể làm gì, cứ nén lại thế này có khi nào đầu mình nổ tung vì xì trét nặng không nhỉ. Mình đang chán đời đây. Học hành cái nỗi gì chứ. Dẹp hết!!!!!!!

Cuộc đời này sao lắm thứ bèo nhèo quá vậy trời. Sao mình không làm con mèo hay con chó nào đó cho rồi, mà lại phải ngồi đây dưới hình dạng con người với trí óc đần độn như mình nhỉ. Chán làm sao!

Mình làm gì làm gì bây giờ?!!! Tương lai nhiều khi muốn vất cho rồi, chẳng phải suy nghĩ, cứ sống cứ thoải mái, cứ thong thả thì tốt nhỉ. Mà chỉ có trẻ con mới được như thế thôi. Còn mình thì không làm việc thì không có gì để nuôi sống chính mình cả. Đời chán chết!

Nghĩ riết mình đang theo đuổi cái gì chứ. Lại mất thăng bằng rồi. Giờ đang ở phương trời nào cũng không biết, lạc đàng nào rồi nhỉ. Mình chán rồi. Chỉ muốn sống bất cần đời nữa.

Có ai kéo mình ra khỏi lỗ đen của cuộc sống này không trời!!!!

2011/01/02

Hi! Năm mới



Mọi người ai cũng dọn dẹp cuối năm đầu năm, tổng kết rồi khai bút. Còn mình ngồi ngó qua nhìn lại chẳng có gì để trưng lên cho thiên hạ đọc.

Đang trong kì nghỉ đông. Nghỉ được giữa kì rồi mà chẳng thấy có gì hay ho cả. Chán phèo!!

Sáng hôm 31, đang ngủ ngon lành thì bị điện thoại dựng ngược dậy. Alo hỏi chuyện gì thì nghe bên kia hỏi giờ còn ngủ sao, tuyết đang rơi. Nghe xong mình đứng lên kéo màn, đúng là đang rơi. Tuyết rơi rồi, đây là mùa đông thứ 2 khi Aka đến đây. Tuy không rơi nhiều nhưng cũng làm mình líu ríu. Hehe

Trong những ngày nghỉ, ngày nào cũng để lap sáng 20h đồng hồ 1 ngày, Tv chẳng thèm bật coi nữa chứ, online mãi thì cũng chẳng có gì để làm, nhưng được cái mở nhạc nghe một mình thì thoải mái hết chỗ. Rồi thì w-inds., ngâm cứu w-inds., tình yêu lâu đời của Aka. Coi w-inds. thấy mình phải cố gắng nhiều trong năm, tiết kiệm tiền để đi coi live của w-inds., ủng hộ w-inds. chứ nhỉ. Ừh thì mục đích qua Nhật để cùng trải qua năm quan trọng của w-inds. của mình cũng được tính như mục đích chính mà. Mình sẽ cố gắng, w-inds. xứng đáng, và có lẽ trong cuộc đời của mình bây giờ thì w-inds. là một group thật sự xứng đáng để mình yêu.

Thật ra trong kì nghỉ này cũng chẳng có gì để kể, nhưng quan trọng là mình sẽ phải cố gắng rất nhiều. Bao nhiêu người đã nói với mình rằng hãy cố học lên. Bố nuôi, chị Ozeki, rồi cả bé N nữa, còn nhiều nhiều người đã nói rằng hãy cố học lên. Thậm chí nhìn anh cũng cố gắng mình nhủ lòng cố gắng cùng anh nào. Cảm thấy không được để mất thêm thời gian nào nữa. Năm tới là năm quyết định và quan trọng, mình không thể bỏ qua được những thời gian để học nữa. Mình sẽ cố gắng, và quyết tâm hơn.

Năm mới với nhiều chuyện gì không biết được, nhưng mình không thể quên được thời gian cứ đang dần mất đi, và mình thì cứ lớn thêm và không thể quay lại để lấy bất cứ thứ gì nữa. Chỉ còn cách tiến lên thôi. Thế nên, mình mà không cố gắng thì sẽ hối hận và tiếc nuối biết bao thời gian ở đây. Mình phải làm được. Sống và thực hiện tâm nguyện của bản thân, chọn cho mình cách sống với cuộc đời đầy thực tế, sống sao để mình bớt vướng vào những gì đang là thực dụng. Biết không thể hoàn toàn nhưng tránh được thì tránh.

Năm mới kì nghỉ, học và tự thưởng thức chút.

Viết xong rồi. coi HP mới, rồi ngủ. Mai lại tiếp tục một ngày nào.

Bye!